Dòng đời cứ cuồn cuộn hay lặng
lẽ mãi miết TRÔI, và mọi cảm nhận tiếp thụ của con người vẫn cứ lan CHẢY bất tận
theo thời gian, tưởng chừng chẳng phút giây dừng nghỉ, và nếu có chăng thì chỉ
trong một thoáng xa xôi mơ hồ đâu đó, rồi cũng lao vào vòng xoay của bao ý niệm
trong cuộc sống đầy vật vã, tranh đấu, bon chen, toan tính.v.v… như bánh xe
càng đi tới là càng quay tròn trở lại.
Mùa xuân, nay trông như vội vã đi qua “Ngày xuân con én đưa thoi, Thiều
quang chín chục…”, thời tiết đã chuyển sang tháng năm (5) đang hắt
hiu, nghe ấm dần lên bởi khí trời man man ngọn gió trưa hè ngang qua thềm mây
trắng. Trông cái cảnh con người vẫn tất bật lao vào cuộc sống như bao ngày
tháng hôm nào, vẫn xôn xao nhập cuộc vào giữa hai chiều ngược xuôi, lên hay xuống,
còn hay mất, thất bại hay thành công… như để lo toan, tìm kiếm, đong đo,
trang trải những điều gì trong chốn cuộc phù sinh.
Đương lúc thế giới xã hội
loài người ngày hôm nay, mỗi lúc càng phát sinh nhiều nỗi bất an, lo âu, và sợ
hải trong dòng TRÔI, CHẢY của thời gian đương là nầy… Nào là những cuộc chiến
tranh bùng nổ giữa các thế lực vùng Trung Đông, Bắc Phi, Syria, Iaraq, Lybia,
Ai Cập, Yemen, Tunisia, Thổ Nhỉ Kỳ, đến khu vực Châu Âu, Ukraina.v.v…cả khu vực
Châu Á, Đông Nam Châu Á, cũng không kém
phần chú ý cả thế giới về tình hình Biển Đông hiện nay. Nói chung, gần như khắp
cả trời Châu lục.
Đồng thời, song song với những
sự việc trên, sự đe doạ về sức mạnh từ nơi con người tạo ra các loại võ khí
nguyên tử của những nước có thế lực hàng đầu, các loại võ khí sát thương có sức
công phá, tàn phá, và tầm xa tối tân hiện đại, các loại tàu chiến, tàu ngầm
siêu tốc tung hoành hùng hậu giữa đại dương, các loại cơ giới, các loại phi cơ
chiến đấu trang bị đầy đủ phương tiện chiến tranh, phô trương diễu hành lao vút
vào không gian bao la vô tận.v.v…
Chưa kể đến nạn đói khát, nạn
thất nghiệp, nạn mua bán người, trẻ em, các loại thức ăn, vật dụng tiêu dùng ướp
tẫm những chất độc hại… cùng với những hình thức khủng bố, đàn áp, chiếm đoạt,
cướp lấy bởi những ý niệm cuồng tín, cực đoan chủ nghĩa, tôn giáo, đảng phái,
chủng tộc, đã và đang phát sinh từ sự cuồn nộ của sân tưởng, của hại tưởng, và của
tham tưởng, bởi do một số người có quyền lực trong tay, cùng với sự xu
hướng theo thế thời, có được chút ít địa vị, lợi danh mọn tạm bợ, để hưởng thụ,
thỏa mãn các dục nơi cuộc sống thế gian, hoăc từ những trạng thái bệnh hoạn tâm
lý trầm cảm, thất sủng.v.v…
Tất cả đều do tạo tác (nghiệp),
và phải bị chi phối của dòng nghiệp lực ấy, một khi đã được nuôi dưỡng, đã đuợc
tích tụ nhiều thời gian khi ngang qua cuộc sống. Hay cụ thể hơn, chính là thiếu
ý thức bình đẳng, tình thương, thiếu sự tiếp thu nhận và trao phương pháp giáo
dục đạo đức, không thấu suốt những phương hại về sau, làm tổn giảm hay mất đi
nhân tính, và thăng bằng tâm lý từ bản thân, gia đình, đến cộng đồng xã hội, mà
hôm nay chúng ta đã và đang thấy biết những gì trên hành tinh khi con người và
muôn vật đang có mặt nầy.
Cùng khi ấy, hiện nay không
ít số người, nhóm người, phần nhiều chỉ biết dựa dẫm vào niềm tin cầu nguyện,
van xin, nhờ vào sự cứu giúp của những phép lạ thần quyền, để thoả mãn lòng
mong cầu cho sở thích lạc thú thường tình ở đời. Đôi khi, trong ấy còn có số
người đã khoát lên pháp phục tôn giáo, đóng vai nhẹ tênh với hình thức đời sống
phạm hạnh, không có năng lực tu tập, để chuyển hoá thân tâm, tự mình không an
trú chánh pháp lạc, không giúp người an trú chánh pháp lạc, rồi vẽ vời những
hình thức tín ngưỡng, cầu nguyện, cúng tế, phù phép để chiêu cảm lòng tin
v.v… đánh lạc mất phương hướng đạo lộ chánh kiến, chánh pháp giải thoát của Đạo
Phật hay Chư Phật tự ngàn xưa.
Thế nhưng, lại cũng ngay
trong thời điểm nầy “MÙA XUÂN THÁNG VESAK”, thời điểm mà cách nay trên
2.560 năm tại vườn Lâm Tỳ Ni gần thành Ca Tỳ La Vệ, thuộc Cộng Hoà Dân Chủ Liên
Bang Nepal ngày nay. Và hiện nay, trên khắp hành tinh nhân loại, đối với hàng tứ
chúng đệ tử Đức Phật, những người có niềm kính tin chân chính đến với Giáo lý,
Tam Bảo, vì sự nghiệp truyền đăng giáo nghĩa của bậc đạo sư tối thượng, có học
hiểu pháp học, có thực tập các pháp hành từ lời dạy đầu tiên, do Đức Phật tuyên
thuyết trong thế gian, như một thông điệp về Bốn Diệu Thánh Đế, “vì Đức Như
Lai đến đây chỉ là bậc đạo sư”. Nên tự mình biết điều phục thân tâm, giúp
người biết điều phục thân tâm, và như lời Phật đã dạy :
“Người trị thuỷ dẫn nước
Kẻ làm tên nắn tên
Người thợ
mộc uốn gỗ
Bậc trí nhiếp tự thân.” PC.80.
Như vậy, con người dù ít nhiều
có khơi dậy mầm chủng tánh Từ Bi, Bình Đẳng, thường tìm lại chính mình, cũng sẽ
đem lại bình an cho thế giới loài người, mà còn làm cho bầu dưỡng khí của hành
tinh thêm trong sạch, tươi mát hơn, không bị ô nhiễm, không làm tổn giảm môi
sinh, môi trường sinh thái, các dòng sông không bị chết, các vùng đất không bị
chết, con người có những tư duy hiền thiện, trong xanh… không gây oan trái để
phải thêm tội, thêm thù, không tạo tác các việc làm ác quấy, mê lầm theo các loại
kiến hoặc, kiến kiết phược, kiến kiết sử, kiến trù lâm.v.v… để phải chịu quả
báo trả vay khổ luỵ, tàn hại, nhiệt não, để rồi phải theo dòng TRÔI – CHẢY
trong cuộc hành trình sanh tử.
Một điều khác nữa, bậc đạo sư
cũng thường giúp cho chúng ta dễ phát hiện, dễ phản tỉnh, dễ cảm nhận nguồn tâm
lý chính nơi tự thân, để từ đó chúng ta có sự quán chiếu, nhận ra những cảm
giác về thân, về các thọ, và tâm của người khác hay cả chúng sanh, như :
“Mọi người sợ hình phạt
Mọi người sợ tử vong
Lấy mình làm ví dụ
Không giết, không bảo giết” PC.
129.
Vì thế, trước đây, hiện nay, và
cho đến tận mai sau, với bao nguồn sinh lực dồi dào trong sáng, hướng thiện của
hằng triệu triệu tâm hồn nhân loại luôn ngưỡng vọng, tôn kính đến ngày thị hiện
vào đời của Đức Từ Phụ (Thích Ca Mâu Ni), vẫn thường trụ trong sáng, rực sáng với
đại nguyện Bi-Trí-Dũng, như lời tán thán :
“…Thật vi diệu thay, Tôn
giả Gotama !… Như người dựng đứng lại những gì bị quăng ngã xuống, phơi bày
ra những gì bị che kín, chỉ đường cho người bị lạc hướng, đem đèn sáng vào
trong bóng tối để những ai có mắt có thể thấy được sắc…” Kinh Trung Bộ I,
bài số 4.
Không nhằm ngoài mục đích hướng
dẫn, tiếp độ chúng sanh, chư thiên và loài người trên 2500 năm trước đây, cho đến
tận bây giờ và miên viễn mai sau. Vẫn
luôn phát khởi nguồn năng lực Bồ đề, thành kính và tu tập, gieo và kết nối hạt
Từ tâm, cùng tu tập Pháp của bậc Thánh, để cùng vượt thoát mọi khổ ách, đạt đến
an lạc tối thượng, hầu chấm dứt dòng TRÔI, CHẢY trong vòng luân hồi theo sáu đường,
ba cõi, hay ít nhiều cũng được tịnh trú lạc pháp của bậc Thánh nơi thế giới vô thường,
sinh diệt nầy, bằng một ý niệm nghĩa cử trong mỗi chúng ta, rằng:
Sự xuất hiện của Đức Phật
như một Thông Điệp Tình Thương, Bình Đẳng, Trí Tuệ, và Hoà Bình cho nhân sinh và
vũ trụ.
Atlanta,
Phật Đản 2560 – 2016.
Mặc Phương Tử